成長的故事

作者:範玉草

我在5歲的時候就沒有了爸爸,媽媽一個人扶養我們6個兄弟姐妹,當時家裡的生活環境是很困苦的。

還記得大約九歲的時候,媽媽每天都很早就起來煮發糕」,然後帶著姐姐一起去做生意。生活已經這麼的辛苦了,媽媽還堅持要讓我讀書。姐姐哥哥們都沒有機會上學因為要幫媽媽工作負擔家計。家裡每個人都如此愛我,讓我感到真的很幸福!

後來媽媽說哥哥要去很遙遠的地方當兵,不知道什麼時候才能回來。其實我只記得差不多經過一年的時間哥哥才回家過年,哥哥的長官還送了他一串鞭炮讓他帶回家。除夕晚家家戶戶一如往常忙著拜拜,可是就屬我們家最熱鬧,因為哥哥帶回來的鞭炮真的好大聲啊!讓鄰居都嚇了一大跳,紛紛跑來問為何我家的鞭炮怎麼會這麼大聲?

過年後姊姊們一直努力找機會賺錢幫我繳學費,實在不想讓他們這麼辛苦,所以我只念到小學就沒再繼續升學,留在家裡幫忙分擔家計。哥哥當完三年兵回來,知道我沒有唸書後,很難過卻又無能為力,畢竟媽媽年紀大了需要多休息。沒上學後,有段時間大姐會煮「發糕」讓我走路去柬埔寨賣。可是,有幾位柬埔寨人他們習慣買了東西不給錢,我向他們要,他們不但不給,還會對我又打、又罵!我非常的害怕,回家跟家人講這件事,之後她們就不會再讓我到柬埔寨做生意!接來幾的時間,我陸陸續續也做了好幾份工作,我去學做衣服到成衣廠上班,一做就是6年!後來又跟姐姐到柬埔寨做生意等等。

嫁來台灣也是一個巧妙的緣分,還記得當初只是載朋友去跟台灣人相親沒想到那位台灣人(也就是我現在的先生)跟我朋友沒緣而(喜歡)選上我。因為第一次見面我露出笑容及禮貌上的點頭打招呼。先生便認定這就是我門的姻緣。後來就這樣嫁給了先生,開啟了我在台灣的新生活!

 

CÂU CHUYỆN TRƯỞNG THÀNH

Bài :Phạm Ngọc Thảo

Tôi mới vừa lên năm tuổi là ba tôi đã mất rồimá tôi làm lụng vất vã một mình mà lo cho sáu anh chị em chúng tôi. Cuộc sống gia đình tôi khi đó rất khó khăn,tôi

còn nhớ khi lên 9 tuổi , ngày ngày má tôi đều thức dậy sớm đỗ bánh bò cùng với chị tôi đi bán để kiếm sống qua ngày, vậy mà còn lo cho tôi được đi học nữa , anh chị tôi đều không ai được đi học vì lo phụ giúp gia đình , mọi người đều thương yêu tôi, tôi cảm thấy rất là hạnh phúc.

 Sau đó má tôi nói là anh tôi đi lính ở nơi xa , không biết bao lâu mới được về phép , thật ra tôi chỉ nhớ là khoảng chừng một năm sau anh tôi mới được về phép ăn tết , trưởng đồn của anh tôi có biếu cho anh tôi một đòn pháo đại để đem về quê,  đón dao thừa năm đó nhà tôi cũng như thường lệ lo cúng bái và cũng chỉ có gia

đình tôi là nhộn nhip nhất , vì anh đem về đòn pháo đại rất lớn tiếng , hàng xóm đều rất ngạc nhiên và đến hỏi nhà tôi đốt pháo gì mà sao lớn tiếng thế !

 Sau tết các chị tôi lại cố gắng đi làm kiếm tiền để đóng tiền học cho tôi, vì không muốn các anh chị vất vã lo cho tôi nên tôi chỉ học đến lớp sáu rồi quyết định nghỉ học ở nhà phụ giúp gia đình để bớt đi phần nào gánh nặng . Sau 3 năm làm lính anh tôi trở về biết tôi đã thôi học , cảm thầy rầt buồn nhưng cũng không biết làm thế

nào . Bấy giờ má tôi cũng lớn tuổi rồi, chị em tôi đều lớn hết cả , không cho má làm nặng nữa . Nên chị tôi đỗ bánh cho tôi đi campuchia bán. Nhưng vì tiếng campuchia tôi không rành cho lắm , nên có những người mua rồi không trả tiền , tôi đòi lại họ không những không trả mà còn đánh và chửi mắng tôi . Tôi sợ quá về nói với gia

đình tôi chuyện này , kết quả là gia đình không cho tôi qua Campodia bán bánh bò nữa . Trong mấy năm sau đó tôi làm qua rất nhiều công việc . Tôi đi học may và đến xí nghiệp may làm được 6 năm , rồi lại cùng các chị đi qua Campodia buôn bán..v.v…

    Gả đến Đài Loan cũng là một sự tình cờ , hồi tưởng lại trong một lần dẫn bạn đi làm quen với người Đài Loan .Gặp người ĐLtôi lễ phép chào hỏi mà chính cái

chào hỏi đó bị người ĐL (hiện giờ là chồng tôi )  chú ý đến và thích tôi mà không

chú ý đến bạn tôi. Ông xã nhận định rằng đó là duyên nợ của chúng tôi Sau đó tôi gả cho ông xã và bắt đầu một cuôc sống mới tại Đài Loan. 

arrow
arrow
    全站熱搜

    shepherdsocial 發表在 痞客邦 留言(1) 人氣()